Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Bộ trưởng y tế hãy từ chức ( nói nhiều rồi đó mà chưa biết nhục sao Tiến ?)

Cộng đồng · 23.167 người thích trang này
Nếu vào Phụ sản Hà Nội, hãy tránh xa bác sỹ Trương Minh Phương

Đã mấy hôm sau khi vợ con xuất viện, bữa nay mình mới bình tâm ngồi kể lại chuyện này, mong rằng các bạn và người nhà nếu có vào khám hoặc sinh đẻ ở viện Phụ sản Hà Nội thì hãy lưu ý. Câu chuyện nhà mình thật 100% thế này:

Ngày 15/9 vừa qua, vợ mình nhập viện sinh con tại khoa D3 (khoa dịch vụ), có chỉ định chọn Bs Trương Minh Phương đỡ đẻ vì nghe bạn bè giới thiệu là trẻ và nhiệt tình, và trước đó 2-3 tuần có khám vài lần của vị này. Đến khoảng 17h30 cùng ngày, sản phụ đã mở hết 10 phân tròn vành và được bấm ối nằm trên bàn đẻ, nhưng người nhà vẫn loạn cả lên vì đi tìm bác sỹ, khi vị này cứ đến ngó qua loa được 1-2 phút lại bỏ đi, chả biết bận bịu gì. Sau 2-3 lần gọi, đến lúc sản phụ đã sắp kiệt sức vì phải tự rặn đẻ (phải thở oxy), bác sỹ này mới đến chuẩn bị đồ nghề đỡ đẻ. Lúc này, tử cung và cửa mình sản phụ đã mở hết nhưng vẫn bị rạch. Con ra đời lúc 18h30, có bướu huyết thanh to trên đầu vì mẹ rặn không đúng cách, và phải tiêm ngay kháng sinh vì bị nuốt phải ối đục (nước ối rất đục, con đã ỉa phân xu mà mấy lần khám, siêu âm bác sỹ này vẫn bảo bình thường!). Khổ thân con mấy ngày sau đó vừa thiếu sữa mẹ vừa phải tiêm kháng sinh. Nhưng đây mới là phần đầu câu chuyện.
Từ 18h30 đến 21h15 mới là khoảng thời gian kinh khủng nhất mà sản phụ và người nhà phải chịu đựng. Đến lúc khâu vết rạch, Bs Phương sau hơn 2 giờ hì hụi vẫn chưa khâu được, vứt kéo lắc đầu, phán rằng sản phụ này bị viêm nhiễm quá nặng (vậy mà bao nhiêu bác sỹ giỏi như Hùng Vỹ, Ngọc Đính... khám trước đó ko phát hiện ra ?!?), nên khâu đến đâu thịt da tơi mủn như cắt bánh chưng tới đó. Quang cảnh lúc ấy thật lộn xộn hãi hùng: sản phụ với phần tầng sinh môn nát be bét, tử cung rách lởm chởm máu ra nhiều nên nằm thở oxy tím tái; y tá loăng quăng gọi mãi mới được 1-2 cô đến trợ giúp, lúc thiếu chỉ, lúc thiếu băng, bác sỹ bó tay quát loạn cả lên. Cuối cùng, vẻ thấm mệt và ngao ngán, anh ta bảo sẽ dùng phương án mạo hiểm trước khi phải đưa xuống phòng mổ cấp cứu, đó là nhét một mớ gạc mét vào trong tử cung của sản phụ để cầm máu.
Sau này nhà mình được một bác sỹ khác giải thích: do sản phụ rặn quá sức và không đúng cách (lúc cần thì bs ko hướng dẫn) nên bị xung huyết phù nề tầng sinh môn chứ ko phải do viêm nhiễm gì! Với những ca như thế bác sỹ giỏi hoàn toàn có thể xử lý khâu an toàn được. Điều này khẳng định trình độ chuyên môn của Bs Phương quá kém. Hơn nữa, điều gia đình bức xúc là thái độ y đức của vị này. Sau hôm đỡ đẻ, phải 2 ngày sau vị này mới đến rút hết hàng mét gạc trong bụng sản phụ ra, mặc dù các bs có kinh nghiệm khác khuyên ko được đặt quá 8h bên trong vì sợ nhiễm trùng, anh ta vẫn bỏ ngoài tai. Khi vợ mình kêu đau, hắn đã nhẫn tâm hất hàm hỏi "thế giờ cô thích gì?" một cách rất chợ búa, đầy thách thức.
Vụ việc đã được gia đình phản ánh trực tiếp tới Giám đốc bệnh viện PSHN. Tuy nhiên, chắc do chế độ "bảo vệ cán bộ" nên phần thiệt thòi luôn dành cho dân đen thấp cổ bé họng. Bằng chứng là Bs Phương vẫn nhởn nhơ thách thức. Mẹ con sản phụ thì sau 6 ngày nằm theo dõi, họ đã cho xuất viện, nhưng bác sỹ chỉ khám qua loa và kê đơn toàn thuốc bổ + lợi sữa, mà ko hề kê thêm viên kháng sinh nào, mặc dù nguy cơ viêm nhiễm bên trong của sản phụ rất cao.

Mình đã nghe nhiều về thái độ y đức, nhưng lần này thực sự trải qua với người nhà mình, cảm giác thật bàng hoàng, chua xót, phẫn uất...

Mong các gia đình khác không giống nhà mình, trót trao lầm niềm tin cho kẻ bất tài vô tâm!

P/s:
Sau khi đưa bài viết lên, mình nhận được rất nhiều quan tâm chia sẻ cũng như thắc mắc của các bạn. Xin thông tin tường minh một số chi tiết thế này:

1. Về việc lựa chọn bác sỹ và đưa phong bì: Vợ mình được 1 chị bạn có kinh no (đã đẻ 3 lần) giới thiệu Bs Phương là người trẻ tuổi (trạc tuổi mình, khoảng 34-35) và nhiệt tình. Chị nói rằng vị này tốt tính và ko quan tâm đến tiền nong, hồi chị đẻ có đưa phong bì nhiều lần nhất quyết ko cầm, thậm chí sau đẻ cả tháng đi khám lại vẫn quan tâm sốt sắng nên gia đình mình đã yên tâm lựa chọn Bs này. Khi vào phòng đẻ mình cũng 2 lần dúi tiền cho y tá nhưng họ ko nhận, còn Bs thì gia đình có hứa mẹ tròn con vuông sẽ cảm ơn. Khách quan mà nói, cũng ở PSHN này thôi mình thấy nhiều Bs + Y tá khác làm việc có lương tâm và trách nhiệm, vậy chắc do số nhà mình đen đủi chăng !?!

2. Nhiều bạn thắc mắc liệu gia đình và bố cháu có "hiền" quá ko? Xin nói ngay rằng nếu hôm rút gạc mình trực tiếp ở đấy thì chắc cũng ko để yên, lúc ấy mình đang về nhà lấy đồ, chỉ có bà nội ở lại. Khi mình vào thấy vợ đang nằm khóc, nghe bà nội và chị sản phụ giường bên (tên là Thơm) bức xúc kể lại thì mình rất ức chế định tìm Bs để hỏi chuyện. Nhưng tính lại thì vợ con đang nằm trong tay họ nên cũng ko muốn gây căng thẳng mà thiệt cho người thân. Hiện cũng đang phải theo dõi tình trạng mẹ con cháu, nói dại nhỡ có biến chuyển gì không tốt thì gia đình nhẽ cũng phải tính sổ với họ.

3. Một số bạn băn khoăn tính xác thực của câu chuyện thì có thể đến PSHN, hỏi bệnh án của sản phụ số 246.92, nằm tại phòng 328 nhà D3 từ ngày 15-20/9/2013. Những từ ngữ chuyên môn y khoa thì bố cháu nghe Bs nói nên cũng nắm được. Và hơn 3h vượt cạn cùng vợ trong phòng đẻ là quãng thời gian kinh khủng để mình hiểu sinh mạng con người quá bé nhỏ, bèo bọt. Vợ mình sau có nói lại là lúc ấy gần như hôn mê ko còn biết gì nữa (mình nắm tay thấy lạnh ngắt) nhưng vẫn nghe tiếng chồng động viên "vợ ơi thở đi" nên chỉ thở theo quán tính. Không hiểu hôm ấy bố cháu mà ko được vào thì cơ sự rồi sẽ đến đâu?


https://www.facebook.com/notes/nhật-minh/nếu-vào-phụ-sản-hà-nội-hãy-tránh-xa-bác-sỹ-trương-minh-phương/683685251643685

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét